Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức.Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé.Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ.Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài.Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da.Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ.Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có.Có lẽ đã đến lúc đi ngủ.