Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình.Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt.Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng.Cái nồi inox đen sì.Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường.Nhưng không phải là tất cả.Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc.Tôi làm độc giả cho tôi.Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt.