Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi.Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.Vậy mà tôi đang viết.Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau.Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất.Bằng không, mọi người nói đúng đấy.Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài.Hơi bị xịn, tiền triệu đấy.Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính.Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau.
