Như người ta đốt vàng mã thôi mà.Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường.Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta.Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả.Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì.Tôi rất hay chảy nước mắt.Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết.Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa.
