Quên sao được hình ảnh những đứa học trò tinh nghịch giành nhau xách cặp dùm tôi, những lời động viên tuy ngốc xít nhưng chứa đầy tình cảm trong những ngày đầu đi dạy đầy bở ngỡ của tôi hay những cú điện thoại nặc danh tràn ngập tiếng khúc khích.Vừa muốn noí thật nhiều nhưng lại vừa không biết phải bắt đầu từ đâu.Bỗng cô nghe thấy tiếng nói:Khùng, đúng là khùng!.Do tối hôm trước tôi không tài nào chợp mắt được vì hồi hộp, nên hôm sau tôi đã dậy trễ hơn dự tính mất 15 phút.Bỗng mẹ ôm Bông vào lòng nghẹn ngào: "Bé Bông của mẹ ngoan lắm!" Từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên đôi má gầy gò của người phụ nữ trẻ.Tình yêu phải bắt đầu từ tớ vì tớ là cửa sổ của tâm hồn mà.Vì Chíp nghĩ tụi nó không đáng cho mình phải phí lời.“Không có biển xanh thì không có sóng trắng, ko có sông lợ thì không có phù sa.- Lưỡi tiếp lời: Đúng! Đúng! Cả tớ nữa vì khi đó tớ cũng tham gia mà! Tớ thích nhất trò đô vật không trọng tài đấy!