Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên.Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi.Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ.Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa.Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó.Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm.