Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm.Vì chúng ta đều ngoáy mũi.Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình.Bạn không thích sự không nhất quán này.Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó.Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới.Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ.Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được.Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng.