Lúc đó, tôi đã có cảm giác như mình là người giàu có nhất thế giới!Một lần nọ Jim tâm sự với tôi rằng anh rất bực mình khi một số người gặp ai cũng hỏi Khỏe không? cho có lệ rồi chẳng thèm chú ý nghe câu trả lời.Luật sư Edward Bennett Williams kể với tôi rằng ông biết trước những câu trả lời cho mọi câu hỏi của ông trong tòa án.Ban nãy tôi đã quá căng thẳng, mà không hiểu sao cái miệng của tôi khô như bông vậy… Cho nên… Cho nên ông giám đốc vừa mới đá sập cánh cửa cái rầm và quát rằng: Đây là nghề phát thanh.Đó là trò chuyện với con mèo, chú chim hay chú cá vàng nhà bạn.Và dù bạn có là ai, cũng nên học phong cách nói ngắn gọn mà sắc sảo của họ.Câu chuyện này xảy ra hơn ba mươi năm trước, và cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó đột nhiên tôi lại nói thế này: Đề tài là tương lai của ngành thương thuyền nước Mỹ.Hãy nghĩ đến nó như một điều thú vị mà cuộc sống mang lại một nghệ thuật với vô vàn bí ẩn chưa ai khám phá hết.Họ hay nhìn những việc khó khăn nghiêm trọng một cách nhẹ nhàng hơn.Cậu lên chương trình được không Jim? Không sao, vẫn chạy tốt!