Đến nỗi một ngày kìa, bà đánh liều hỏi một bà cô, là chị ông Théodore Roosevelt rằng:Và tôi bận quá, không có thì giờ để thấy mình cô độc, để ưu phiền nữa.và vui sống này chỉ trong 3 năm (1948-1950) đã tái bản tới lần thứ tư.Các bác sĩ dùng đủ phương thuốc ngủ, thuốc mê, cả phép thôi miên nữa, nhưng vẫn vô hiệu.Tốt hơn là anh nên tập cho nó quen đi".000 mỹ kim huê hồng và nổi danh là tay bán dạo kiếm được nhiều tiền hạng nhất hồi ấy.Lập ngân sách thiệt đúng với nhu cầu của ta, như quần áo khít với thân thể ta vậy.Tôi thấy đời tôi thay đổi hẳn, chẳng những lúc ấy mà cho tới mấy năm sau nữa".Tôi còn nhớ những ngày bàn về sự xung đột giữa khoa học và tôn giáo.Những kẻ bực tức càu nhàu: "Tôi thức suốt đêm hôm qua!" có thể là những người đã ngủ nhiều mà không ngờ.