Thượng đế yêu nhân loại, muốn nhân loại nhận biết tình yêu ấy, muốn nhân loại dùng tình yêu của mình đối đáp lại, hơn nữa tình yêu của Thượng đế bị ác tâm của nhân loại bôi lọ bằng cách phản đối sự hiện hữu của người bằng cách gieo thù oán trong các tầng lớp xã hội, bằng cách mua ân bán ái theo đà xác thịt ô dâm.Biết bao bạn trai thả hồn về những biển mộng về tình yêu.Họ đem đủ thứ lý do cắt nghĩa ác vi của mình, rồi thỉnh thoảng theo tiếng lương tâm bỏ các việc tội lỗi ấy, rồi lại tái phạm.Cho tới chừng bạn gái buông ra được câu: Đi đâu chẳng biết con ngưởi sở khanh thì hồng nhan đã rủ rượi phong trần.Mấy lúc họ ăn to nói lớn là do họ vô tình hay hữu ý tỏ ra mình phải được tôn trọng.Họ không tưởng tượng được mình kết duyên vơí một người mà mình không cho là chim sa cá lặn.Không biết họ có nghĩ như Stendhal không? Nhưng hình như họ không muốn ai phá rối vẻ tịch mạc của tâm hồn họ.Là trong lãnh vực tình cảm, sau thời gian giận giữ, oán thù, tình cảm, chia tay với ai, người bạn trai để những kỷ niệm giữa mình và kẻ ấy lên meo chớ không mấy khi nhắc lại mà làm cho kẻ ấy đau lòng.Nhưng khi họ càng gào thét: Mau lên chứ, vội vàng lên với chú thì thuốc độc của dâm tình đã khiến Bịnh hoạn cắn xương như cắn rúc và tâm hồn họ cũng rã rượi mà kêu la cùng vua của ái tình trong sạch:Lẽ ra đến đây tôi ngưng bút.