Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng.Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật.Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế.Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.Có một lí do tôi không thích đi là tiền.Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén.Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.