Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về.Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ.Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập.Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu.Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt.Thích làm cả cái mình không thích.Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ.Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực.Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ.Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.
